Một đêm thoát xác với em dâm nữ ở quán bar quen thuộc

Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Cô vội xóa tin, tay run, lòng hoảng: “Hắn theo dõi mình, sao hắn biết mình ở đây?”
Hoàng nhìn theo hướng mắt Thư, thấy Nam, nhíu mày: “Vợ, bs Nam kìa trùng hợp nhỉ, hay em biết anh ta tới?” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt dò xét. Hoàng kéo tay Thư qua bàn:
“Vợ, anh thấy em lạ lắm, có gì buồn cứ nói với anh, đừng giấu, anh không muốn em chịu đựng một mình,” giọng anh nghiêm nhưng ấm. Nam ngồi đợi trên ghế đá dưới tán cây bàng, áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu, thái độ nhẹ nhàng khác hẳn hôm qua:
“Thư, em tới rồi, anh xin lỗi, hôm qua anh sai, chỉ tại em làm anh không thể quên được thôi, mình từng mặn nồng tại phòng khám mà”
Thư ngồi xuống, cách xa một khoảng, giọng cứng:
“Anh Nam, em không muốn tiếp tục, em có gia đình, anh đừng làm khó em nữa, chuyện trước đây là sai lầm của em, em xin anh quên đi.”
Nam nhìn cô, mắt thoáng buồn nhưng khóe môi khẽ nhếch:
“Anh biết, em yêu Hoàng, anh không ép, nhưng em không thể phủ nhận em cũng thích anh chạm vào, đúng không? Nam nhìn theo, ánh mắt ánh lên ý đồ chưa từ bỏ, thì thầm “Em sẽ quay lại thôi.”
Tối đến, Hoàng về sớm, thấy Thư ngồi trên sofa, mắt thẫn thờ, anh hỏi:
“Vợ, hôm nay chăm con vất vả hả, trông mặt vợ mệt thế?” Thư giật mình, lấp liếm:
“Dạ, em đưa bé ra công viên hóng gió thôi, nên mệt chút thôi chồng” lòng lo “Anh hỏi kỹ vậy, nghi gì rồi sao.” Hoàng gật, nhưng mắt anh thoáng sắc lạnh:
“Ừ, em nghỉ đi, tối nay mình ra ngoài uống cà phê nha, lâu rồi anh chưa đưa em đi chơi.” Thư gật đầu: “Dạ, được anh,” nhưng tay cô lạnh toát, không biết Hoàng